CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Sưởi Ấm Trái Tim Anh


Phan_5

Không lâu sau, Lâm Tâm Nguyệt xem xong toàn bộ tư liệu, đến phòng Cao Ngạn Bác.

“Tôi nhớ cô cũng ở khu Tây Cống.” Cao Ngạn Bác tùy ý nói.

“Đúng vậy, em ở gần hiện trường án mạng, cô gái phát hiện ra án mạng chính là em gái của em.”

“Oh, cô gái tràn đầy lòng hiếu kỳ kia à.” Cao Ngạn Bác gật đầu, anh có ấn tượng rất sâu với cô gái kia.

“Ừ, là con bé, mới đầu khi biết con bé là người đầu tiên phát hiện án mạng, còn lo lắng nó bị hoảng sợ. Ai dè, con nhỏ này không những không bị hù, trái lại lòng tò mò càng nhiều hơn.” Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Lúc này, Mạc Thục Viện gõ cửa một cái, đi vào.

“Tắm lâu như vậy vẫn còn mùi rác bám trên người, nếu không phải là… (nội dung như trong phim, lượt bớt lượt bớt.)

“Chị nên cảm thấy may mắn là vật chứng chưa có bị đưa tới bãi chôn lấp rác, nếu không thì không có tắm vài lần như vậy đâu…” Lâm Tâm Nguyệt vừa cười vừa nói.

"Được rồi, trở lại chuyện chính, chúng ta thảo luận về vụ án lần này.”

Buổi tối, sau khi lấy được báo cáo dấu vân tay Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác trở lại hiện trường án mạng tiến hành phân tích vết máu. Ngoại trừ hiện trường không còn thi thể, những thứ khác đều không khác gì lúc sáng, tuy rằng đã sớm quen với công việc này, nhưng mỗi lần đi đến hiện trường án mạng vào buổi tối, Lâm Tâm Nguyệt đều nhịn không được nổi da gà khắp người.

Phân tích vết máu xong, Lâm Tâm Nguyệt đi theo Cao Ngạn Bác đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao. Thấy Cao Ngạn Bác dụ dỗ Cổ Trạch Dao uống nước, Lâm Tâm Nguyệt ngồi bên cạnh nhịn không được chế nhạo: “Nếu để nhân viên pháp chứng nhìn thấy sếp của bọn họ dụ dỗ bà xã uống nước như dỗ con nít, nhất định sẽ bị cười nhạo nha. Hơn nữa hai người đừng có quên, ở đây còn có một người sống sờ sờ là em đó ngen, đừng có buồn nôn như vậy, da gà da vịt của em đều nổi lên rồi.” Lâm Tâm Nguyệt cố tình chà xát cánh tay, làm bộ run rẩy.

“Đúng vậy, uống nước mà cũng phải dụ dỗ, không cần buồn nôn như vậy.” Thanh âm quen thuộc từ cửa truyền vào, Cổ Trạch Sâm đi tới ôm lấy Lâm Tâm Nguyệt.

“Đem buồn nôn làm tình thú, hai người không có tư cách nói.” Cao Ngạn Bác lập tức phản kích.

“Ai nha, bị nói trúng tim đen rồi, làm sao bây giờ.” Lâm Tâm Nguyệt tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm nghịch ngợm nói.

“Ha ha, em đó, chị, em nói cho chị biết một tin tốt, Tế Minh sinh một bé gái.” Cổ Trạch Sâm nuông chiều vuốt mũi Lâm Tâm Nguyệt, quay đầu báo tin vui cho Cổ Trạch Dao biết.

Nghe xong tin tức của Cổ Trạch Sâm, tất cả mọi người đều vui mừng thay cho Tế Minh, Cổ Trạch Sâm để ý thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Tâm Nguyệt.

Cổ Trạch Sâm giúp Lâm Tâm Nguyệt vén mái tóc, anh biết cả ngày hôm nay cô đều bận rộn chuyện chuyện vụ án ở Tây Cống, có chút đau lòng: “Mệt à, hay là anh đưa em về trước?”

“Phải đó, Tâm Nguyệt để Sâm đưa em về đi, chị thấy bộ dạng của em rất là mệt.” Cổ Trạch Dao nghe lời Cổ Trạch Sâm nói, liền hối thúc Lâm Tâm Nguyệt về nghỉ ngơi.

Lâm Tâm Nguyệt biết hôm nay mình rất mệt mỏi, cũng không đạo đức giả nữa: “Vậy được rồi, chị Dao, chúng em về trước, chị cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

"Ừ, cẩn thận một chút "

--- ------ ------ ------ ----- về nhà --- ------ ------ ------ ------ ---

Ánh mắt dịu dàng, động tác cẩn thận, Cổ Trạch Sâm giúp Lâm Tâm Nguyệt thắt đai an toàn, điều chỉnh máy lạnh trong xe, nói: “Em ngủ một chút đi, tới nơi anh gọi em dậy.”

"Ừ" Lâm Tâm Nguyệt nhắm mắt lại, ngã vào lưng ghế dựa ngủ.

Nhìn khuôn mặt an tường của cô gái mình yêu ngủ, Cổ Trạch Sâm nhếch môi lên, giảm tốc độ xe chậm lại.

Đến nhà Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm không đành lòng đánh thức Lâm Tâm Nguyệt đang ngủ say dậy, nhưng anh biết để Lâm Tâm Nguyệt về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.

Vì vậy, anh khẽ gọi cô: “Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt đến nhà rồi, dậy thôi.”

“Ừm, tới rồi à?” Lâm Tâm Nguyệt mở mắt mông lung hỏi.

“Phải, mau vào nhà tắm rửa rồi nghỉ sớm, biết không?” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, cẩn thận dắt Lâm Tâm Nguyệt xuống, anh không quên bạn gái mình mới tỉnh ngủ có bao nhiêu mơ hồ.

“Đã biết, anh lái xe cẩn thận, em lên nhà trước.”

"Ừ, ngủ ngon" Cổ Trạch Sâm cúi đầu khẽ hôn môi Lâm Tâm Nguyệt một cái.

"Ngủ ngon "

Chương 21: Tình Tiết Vụ Án

 

Về đến nhà, tắm rửa xong, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không còn mệt mỏi như lúc nãy nữa.

Lâm Tâm Nguyệt thư sướng nằm trên giường gọi điện cho Lâm Nhã Nguyệt nói chuyện ở nhà.

Vừa cúp điện thoại, cô liền nghe được tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.

"Vào đi.”

Lâm Đinh Đinh cẩn thận lú đầu vào, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh hót: “Chị.”

Lâm Tâm Nguyệt buồn cười nhìn Lâm Đinh Đinh: “Sao còn đứng ở ngoài cửa, mau vào đây.”

Lâm Đinh Đinh ngồi xuống mép giường, chớp đôi mắt linh động của mình: “Chị, chị có thể nói cho em biết một chút về khoa pháp chứng của chị không?”

“Chị biết ngay là em không thể chịu được mà.”

“Chị, nói đi nói đi mà.” Lâm Đinh Đinh nhõng nhẽo lắc lắc cánh tay Lâm Tâm Nguyệt.

“Được rồi, để chị nói cho em biết, chỉ biết nhõng nhẽo thôi.” Lâm Tâm Nguyệt véo chop mũi Lâm Đinh Đinh: “Công việc của pháp chứng chính là tới hiện trường vụ án tìm kiếm vật chứng ở chung quanh nơi đó. Từ đo lấy ra tin tức có ích giúp cảnh sát phá án. Bởi vì con người biết nói dối nhưng vật chứng vĩnh viễn sẽ không.”

“Chị, vậy người kia rất lợi hại à?”

“Em nói sếp Cao à? Anh ta là chuyên gia xét nghiệm cao cấp của bộ pháp chứng, học vấn rất phong phú.”

Không lẽ con bé đang lập mộng vào bộ pháp chứng sao.

“Woa! Hóa ra anh ta giỏi như vậy!” Vẻ mặt Lâm Đinh Đinh tràn trề sự sùng bái, khi cô ấy quay đầu nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt đang híp mắt, vẻ mặt như nói ‘chẳng lẽ chị không giỏi, em sùng bái người khác lại không sừng bái chị, trái tim nhỏ bé thuần lương của chị đau quá!’

Lâm Đinh Đinh lập tức chuyển hướng qua Lâm Tâm Nguyệt, bộ dạng gió chiều nào theo chiều đó: “Đương nhiên là chị của em cũng rất lợi hại nha.”

“Coi như em giỏi.” Lâm Tâm Nguyệt lườm Lâm Đinh Đinh một cái: “Em hỏi thăm chuyện của pháp chứng là vì muốn gia nhập vào đội pháp chứng à.”

“Chị, sao chị biết?” Lâm Đinh Đinh hết sức kinh ngạc, cô cảm thấy mình che giấu rất tốt mà.

Rõ là, mọi chuyện đều viết rõ lên trên mặt còn muốn lừa chị à.

“Hôm nay, chị vô tình nghe được người của bộ phận nhân sự nói muốn tuyển thêm người, cộng thêm em hỏi thăm chuyện về bộ pháp chứng, muốn nghĩ không ra cũng khó.”

Lâm Đinh Đinh tràn ngập hi vọng nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Chị, vậy em có cơ hội gia nhập vào bộ pháp chứng không?”

“Chuyện này cũng không phải do chị quyết định, sếp Cao mới là người quyết định có chọn hay không chọn.”Thấy nét mặt rầu rĩ của Lâm Đinh Đinh, Lâm Tâm Nguyệt biết suy nghĩ của cô ấy: “Em yên tâm, sếp Cao là người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không vì chuyện em là em gái của chị mà cho em vào bộ pháp chứng đâu. Vả lại, nếu anh ta cho em vào, nếu như em không thể đạt được yêu cầu, chị sẽ là người đầu tiên đá em ra khỏi đó. Thôi, khuya lắm rồi, mau đi ngủ đi.”

“Dạ, em sẽ không để chị thất vọng, em về phòng ngủ đây, chúc chị ngủ ngon!”

Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Lâm Đinh Đinh phấn khởi đi ra ngoài, Lâm Tâm Nguyệt vừa định tắt đèn ngủ thì giai điệu nhẹ nhàng của điện thoại vang lên.

“Alo, Sâm à?”

“Ừ, anh có đánh thức em không?” Cổ Trạch Sâm rất biết quan tâm bạn gái.

“Em chưa ngủ, vừa mới là người chị tri âm xong.” Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy bên kia truyền đến tiếng ồn ào: “Bây giờ anh đang ở đâu vậy? Sao lại ồn như vậy?”

“Hiện tại anh đang ở quán bar, bạn anh có chút chuyện, đúng lúc gặp madam Lương và Thẩm Hùng tới tra án.”

Quán bar? Tra án? Không phải là tình huống Cổ Trạch Sâm gặp Lương Tiểu Nhu trong quán bar, kế đó giúp cô ấy tìm ra sơ hởi Văn Địch luôn nói dối đó chứ?

Tuy cô tin tưởng bạn trái của mình 100%, nhưng không thể đảm bảo người khác có suy nghĩ gì hay không. Bạn trai cô vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, cô hiểu rõ hơn ai hết. Cô không hi vọng Lương Tiểu Nhu sẽ thích Cổ Trạch Sâm giống như trong phim đâu.

“Vậy anh không nên uống nhiều rượu, nhớ về sớm chút nha, ngày mai còn phải đi làm đó.” Đặc biệt là tránh để người ta vừa mắt.

“Ừm, anh biết rồi.” Có bạn gái săn sóc như vậy, Cổ Trạch Sâm cảm thấy rất hạnh phúc.

“Em nhớ anh!” Lâm Tâm Nguyệt mặt không đỏ, hơi thở không rối nói lời buồn nôn.

“Anh cũng vậy.” Trong giọng nói của Cổ Trạch Sâm rõ ràng có chút sung sướng. (Tác giả: Cao Ngạn Bác nói đúng, các người đừng có đem buồn nôn làm tình thú nữa.)

Cúp điện thoại, Cổ Trạch Sâm phát hiện hai đôi mắt sáng rực phóng tới người mình. Lương Tiểu Nhu là tò mò, tò mò muốn biết người trong điện thoại là ai mà có thể khiến vị bác sĩ pháp y xuất sắc này dịu dàng đến thế. Thẩm hùng là nhiều chuyện, nhiều chuyện muốn hóng hớt tin tức trong cuộc đối thoại của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm để đi bà tám.

Bởi vì vừa nhận được sự giúp đỡ của Cổ Trạch Sâm, nên Lương Tiểu Nhu nhìn anh với con mắt khác xưa hơn, bắt đầu nhận thức anh, nên mới hiếu kì như vậy.

“Là bạn gái của tôi.” Cổ Trạch Sâm giải thích.

“Bạn gái?” Lương Tiểu Nhu tò mò, bạn gái Cổ Trạch Sâm là thần thánh phương nào.

“Madam, cô không biết à? Bạn gái của bác sĩ Cổ chính là chuyên gia xét nghiệp cao cấp của bộ pháp chứng Lâm Tâm Nguyệt đó. Hai người bọn họ chính là Kim Đồng Ngọc Nữ nổi tiếng ở Tây Cửu Long của chúng ta đấy nhé.” Thẩm Hùng giành trước Cổ Trạch Sâm giới thiệu, rất sợ người khác không biết chuyện của Cổ Trạch Sâm.

“À.” Thì ra là cô ấy, khó trách được quý trọng như vậy, Lương Tiểu Nhu có chút suy nghĩ.

Trò chuyện với bạn trai xong, Lâm Tâm Nguyệt liền nằm xuống ngủ.

Sáng hôm sau, Cao Ngạn bác dẫn Lương Tiểu Cương và Lương Tiểu Nhu đi tìm Văn Địch, chuẩn bị bắt Văn Địch, nhưng Lâm Tâm Nguyệt không có đi, sáng sớm cô đến phòng xét nghiệm hóa chất để xét nghiệm mấy viên thuốc trong phòng của Đàm Lệ Linh, mặt khác cô nhờ Cổ Trạch Sâm làm một thí nghiệm giùm cô.

Cô đem thuốc đó nghiền thành phấn vụn, trộn lẫn vào trong nước, lợi dụng máy móc kiểm tra đo lường, kết quả phát hiện trong thuốc có chứa thành phần Acetaminophen.

Đây đúng là thuốc hạ sốt! Tuy cô biết nội dung trong phim, biết hung thủ là ai nhưng cô không thể nói ra được, chỉ có thể dùng phương pháp này giúp bọn họ, mong rằng những cố gắng của cô sẽ giúp Tiểu Nhu thiếu đi đừng vòng, mau đem thằng cha điên khùng Đàm Vĩ Thăng bắt tống vào ngục.

Hiện giờ, Lâm Tâm Nguyệt đã không còn mơ hồ khoanh tay đứng nhìn như lúc đầu, bởi vì từ chuyện của Cổ Trạch Dao khiến cô biết được những người bên cạnh cô đều là người sống sờ sờ chứ không phải nhân vật hư cấu, có tình có đàng hoàng. Vì thế cô quyết định tham gia vào bộ pháp chứng, quyết định dung nhập vào bọn họ, quyết định thay đổi số phận của Cổ Trạch Dao, cô sẽ không dửng dưng làm người ngoài cuộc nữa, trái lại cô sẽ cố gắng thay đổi bi kịch trong này, cố hết sức giúp đỡ bọn họ.

Cầm bản báo cáo thuốc cảm cúm, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm lập tức đến tổ trọng án tìm Lương Tiểu Nhu, nhưng không ngờ Cao Ngạn Bác cũng có mặt ở đây.

“Sếp Cao, anh cũng ở đây à? Thật đúng lúc, em có báo cảo muốn cho anh và madam Lương xem.” Lâm Tâm Nguyệt đem báo cáo đưa cho Cao Ngạn Bác.

Cao Ngạn Bác nghiêm túc đọc báo cáo, sau đó chuyển qua cho Lương Tiểu Nhu còn đang nghi ngờ xem.

“Thuốc hạ sốt kia em tìm được trong phòng Đàm Lệ Linh, em đã xét nghiệm chứng thực đó là thuốc hạ sốt. Ngoài ra, em đã nhờ Sâm làm một thí nghiệm mô phỏng rồi.”

Cổ Trạch Sâm tiếp lời Lâm Tâm Nguyệt: “Tôi đã dem phát sốt cho chuột bạch ăn, sau khi nói chết, tôi phát hiện nhiệt độ gan của nó rất giống nhiệt độ gan của Đàm Lệ Linh.”

“Nói như vậy chúng ta suy luận Đàm Lệ Linh chết sau ba mẹ cô ấy một, hai tiếng đồng hồ là sai.” Cao Ngạn bác nghe xong lời nói của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm mới kết luận.

“Dù là như vậy thì cũng không thể kết luận Văn Địch không có giết người. Đừng quên anh ta không có chứng cứ ngoại phạm.” Suy luận của mình bị phủ định khiến cho Lương Tiểu Nhu không cam lòng.

“Phải, vậy thì nhờ madam điều tra rõ.” Cao Ngạn Bác coi như không thấy Lương Tiểu Nhu bất mãn.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm liếc mắt nhau: Hai người này có vấn đề.

--- ------ ------ ------ ------ --- ngăn cách --- ------ ------ ------ ----

Ngồi trong xe của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ không biết bạn trai yêu dấu muốn đưa mình đi đâu.

“Anh kéo em ra ngoài, rốt cuộc là muốn đi đâu?”

“Còn nhớ lần trước anh ở quán bar gọi điện cho em không, bạn anh bị thất tình nên lấy rượu giải buồn, hiện tại cậu ta đã phấn chấn trở lại rồi, anh giới thiệu cho cậu ta đến một nhà hàng làm việc. Lại nói, em còn chưa có ăn gì, cho nên mới đưa em tới đó gặp cậu ta một chút.” Cổ Trạch Sâm nói rõ lí do với Lâm Tâm Nguyệt.

Lâm Tâm Nguyệt liếc Cổ Trạch Sâm đang chăm chú lái xe, dở khóc dở cười.

Cô cảm thấy nội dung phim rất mạnh mẽ, ăn cơm cũng giống hệt như cảnh trong phim, chẳng lẽ cô thật sự bị ánh sáng của phim bao trùm à.

Đến cửa nghe thấy âm thanh nhộn nhịp của nhà hàng, Cổ Trạch Sâm kéo Lâm Tâm Nguyệt đi vào, đồng thời chào hỏi với ba người ngồi cùng một bàn.

“Anh Sâm tới rồi à?” Ba người cùng chào hỏi Cổ Trạch Sâm, ánh mắt lại theo dõi Lâm Tâm Nguyệt đằng sau lưng anh, đôi mắt láo liên quét qua quét lại trên người của anh và Tâm Nguyệt.

"Được rồi, không cần nhìn nữa, cô là bạn gái tôi, tên là Tâm Nguyệt.”

“Ha, bạn gái, như vậy chúng em có nên gọi một tiếng chị dâu không?” Bạn của Cổ Trạch Sâm cố ý hỏi.

"Có thể" Lâm Tâm Nguyệt hào phóng tiếp nhận, chị dâu? Nghe cũng không tệ.

“Chị dâu, em không biết anh Sâm dẫn theo chị, cho nên chỉ dặn nhà bếp làm một phần thôi, hi vọng chị đừng để bụng.” Bân Tử cười nói với Lâm Tâm Nguyệt.

“Không sao, nhưng mà cậu cho thêm một phần nữa, sẽ không bị ông chủ la chứ?”

“Chị dâu yên tâm, một phần ăn thôi mà em còn lo được, em nhất định sẽ ở chỗ này làm việc thật tốt.” Lúc Bân Tử nói chuyện với Lâm Tâm Nguyệt nhưng ánh mắt cậu ta không có nhìn cô.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn theo tầm mắt của cậu ta, liền thấy một cô gái.

Lâm Tâm Nguyệt nhích người dựa vào Cổ Trạch Sâm: “Xem ra cậu ta có dụng ý khác nha, bây giờ cậu ta có mục tiêu mới, anh không cần lo lắng nữa rồi.”

Hai người khác thấy cô và Cổ Trạch Sâm rù rì với nhau liền gia nhập trêu ghẹo Bân Tử.

Cổ Trạch Sâm nhìn cô gái kia, nhưng anh vẫn hơi lo lắng, quay sang Bẩn Tử nói: “Nhưng em có làm được không, có suy tính gì chưa?”

“Anh Sâm, anh không cần lo, em đã tính toán kĩ rồi, em định mượn xe của Đại Xà Phiếu chở cô ấy đi dạo.” Bân Tử bắt đầu kể rõ kế hoạch của cậu ta.

"Đại Xà Phiếu?" Cổ Trạch Sâm bắt được trọng điểm.

“Dạ…” Bân Tử giới thiệu bản lĩnh của Đại Xà Phiếu.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm nhìn thoáng qua đối phương, bọn họ biết Lương Tiểu Nhu thẩm vấn Văn Địch, Văn Địch nói khi án mạng xảy ra hắn đang đi trộm xe.

“Xem ra madam không muốn thả Văn Địch ra cũng không được.”

Chương 22: Tình Trạng Bệnh

 

Nhờ sự cố gắng của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, cuối cùng cũng chứng minh được Văn Địch không có liên quan tới vụ án, hiện tại điều Lâm Tâm Nguyệt quan tâm nhất chính là sức khỏe của Cổ Trạch Dao, vì muốn Nam Cung Phong nhanh chóng phát hiện ra bệnh ung thư của Cổ Trạch Dao. Cô đã mượn cớ bắt Cổ Trạch Dao đổi xét nghiệm thân thể từ một tháng một lần thành một tuần một lần. Mặc dù Nam Cung Phong có nghi hoặc nhưng vẫn làm theo ý Lâm Tâm Nguyệt là ‘Có thể luôn luôn theo dõi được tình trạng sức khỏe Cổ Trạch Dao’, đem báo cáo sức khỏe đổi từ một tháng sang một tuần một lần.

Nhưng thời gian trôi qua, Nam Cung Phong vẫn không phát hiện ra tế bào ung thư trên người Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt dần lo lắng.

Thật vất vả cô mới quyết định thay đổi số phận, chẳng lẽ chị Dao không thoát khỏi vòng tay của định mệnh sao? Không!

Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày Lâm Tâm Nguyệt đều chạy đến văn phòng Nam Cung Phong, đắn đo trái, nhắc nhở phải, hận không thể trực tiếp nói thẳng với Nam Cung Phong: Cổ Trạch Dao có tế bào ung thư, mau nghĩ cách cứu chị ấy. Nhưng cô không thể nói, Lâm Tâm Nguyệt đành ngậm bồ hòn làm ngọt – Có khổ không thể nói.

Nam Cung Phong thấy người mình thích suốt ngày chạy tới tìm mình đương nhiên anh rất vui, nhưng cô trái một câu Cổ Trạch Dao, phải một câu Cổ Trạch Dao, nếu không biết Cổ Trạch Dao là nữ và Lâm Tâm Nguyệt là bạn gái Cổ Trạch Sâm, anh thật sự nghi ngờ có phải Lâm Tâm Nguyệt yêu Cổ Trạch Dao hay không, Nam Cung Phong cảm thấy gần đây Cổ Trạch Dao có chút kì quái, trước đây cô quan tâm đến bệnh tình của Cổ Trạch Dao nhưng không có lo lắng như hiện tại.

Cổ Trạch Sâm cũng cảm thấy bạn gái mình gần đây không được bình thường, hầu như ngày nào cũng chạy tới tìm Nam Cung Phong báo danh, nếu không biết cô tìm Nam Cung Phong là vì bệnh của chị mình, anh thật sự nghi ngờ bạn gái mình chuẩn bị thay lòng đổi dạ, chuyển đối tượng khác rồi.

Chập tối, ánh mặt trời suy yếu, mặt biển phản xạ ánh chiều tà muôn màu muôn vẻ, thật đúng là ánh tà dương xinh đẹp.

Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng dạo bước trên bãi biển, nhìn bộ dạng không yên lòng của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm liền ngừng bước, Lâm Tâm Nguyệt không chú ý Cổ Trạch Sâm dừng lại cứ đi tiếp, tay liền bị người nào đó kéo lại, mới hồi phục tinh thần.

“Mấy ngày nay dường như em rất thấp thỏm, có thể nói cho anh biết em lo lắng chuyện gì không?” Cổ Trạch Sâm cầm hai tay Lâm Tâm Nguyệt, quan tâm hỏi.

Lúc này, cô mới để ý tới ánh mắt lo lắng của Cổ Trạch Sâm.

“Không có chuyện gì đâu. Em chỉ hơi lo về sức khỏe của chị Dao thôi.”

“Đồ ngốc, có Nam Cung Phong ở đây, chị Dao làm sao xảy ra chuyện được. Chẳng lẽ em không tin chuyên môn y học của anh ta à? Hiện tại, chị Dao đã có thể bắt đầu tập đi được rồi, nói không chừng sẽ rất nhanh được xuất viện, em đó, chỉ lo chuyện không đâu.” Cổ Trạch Sâm thở dài, anh còn tưởng bạn gái bảo bối xảy ra chuyện gì nữa chứ?

Cô bé ngốc này chỉ thích lo chuyện dư thừa, thật hết cách với cô.

Nhưng lời nói của Cổ Trạch Sâm không hề khiến Lâm Tâm Nguyệt thả lỏng, trái lại càng khiến cô khó chịu hơn.

Đó là anh không biết tiếp theo chị Dao phải đối mặt với chuyện gì, nếu biết anh sẽ còn đùa bỡn như vậy không?

Lâm Tâm Nguyệt không muốn Cổ Trạch Sâm thấy bộ dạng khổ sở của mình, không muốn anh lo lắng, cô tới gần Cổ Trạch Sâm ôm lấy hông anh, đầu tựa vào vai anh, trên mặt lại mang nụ cười khổ.

Cổ Trạch Sâm ôm bạn gái, hưởng thụ giây phút yên bình này.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên phá vở bức tranh yên ả này. Lâm Tâm Nguyệt thấy điện thoại Cổ Trạch Sâm reo lên, sắc mặt liền tái nhợt.

Chú ý tới nét mặt tái nhợt của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm nhíu mày, lo lắng ôm chặc cô: “Không sao chứ?”

“Không sao, anh nghe điện thoại trước đi.” Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm lo lắng, an ủi nói.

Bắt điện thoại, Lâm Tâm Nguyệt Lâm Tâm Nguyệt nhìn chăm chú vào sắc mặt càng lúc càng khó coi của Cổ Trạch Sâm, trong lòng càng bất an.

Cổ Trạch Sâm để điện thoại xuống, nặng nề nói với Lâm Tâm Nguyệt: “Nam Cung Phong nói, bệnh tình của chị hai có chuyển biến, anh ta gọi chúng ta nhanh chóng tới bệnh viện.”

“Vậy chúng ta đi mau thôi.”

“Ừ.”

Khi Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đến văn phòng của Nam Cung Phong, Cao Ngạn Bác đã có mặt ở đó.

Nam Cung Phong thấy Lâm Tâm Nguyệt đi cùng Cổ Trạch Sâm, cũng không bất ngờ nhiều.

“Mọi người ngồi xuống đi, tôi vốn định để ngày mai mới nói cho mọi người biết, nhưng tôi cảm thấy mọi người có quyền lợi biết sớm một chút.” Nam Cung Phong đem một phần báo cáo đưa cho Cao Ngạn Bác.

“Kết quả kiểm tra cho thấy trong cơ thể bà Cao có tế bào ung thư.” Nam Cung Phong quả quyết khiến bọn người Lâm Tâm Nguyệt bị đả kích.

Nhưng lời nói tiếp theo lại khiến Lâm Tâm Nguyệt trợn to hai mắt: “Nhưng mọi người nên cảm thấy may mắn vì tế bào ung thư chưa phát triển đến giai đoạn cuối.”

“Anh nói sao? Không phải giai đoạn cuối?” Giọng nói Lâm Tâm Nguyệt hơi run rẩy, không xác định mình có phải nghe lầm hay không?

Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm cũng chú ý tới lời nói của Nam Cung Phong.

“Nếu như mấy tháng trước bà Cao không có tiếp nhận trị liệu phục hồi của tôi, có lẽ khi bệnh ung thư của bà Cao bị phát hiện thì nó đã vào giai đoạn cuối rồi, nhưng bà Cao được tôi trị liệu, thân thể của bà ấy đã khôi phục lại một chút, hơn nữa thuốc mới kích động, khiến tế bào ung thư khuếch tán chậm lại, cộng thêm một tuần kiểm tra sức khỏe một lần, cho nên mới phát hiện ra tế bào ung thư sớm. Chỉ cần trải qua dùng thuốc kiểm soát và kiểm tra định kì, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”

“Ý của anh là bệnh của chị tôi chỉ mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần dùng thuốc khống chế là được?”

“Đúng.”

Nam Cung Phong khẳng định đáp, làm đám người Cao Ngạn Bác dấy lên hi vọng, để Lâm Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Hay quá! Chị Dao sẽ không chết!

“Cám ơn.” Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác thật lòng cảm tạ Nam Cung PHong.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s